Biển Thuận An
Cứ
mỗi tháng Ba về, lòng tôi lại chùng xuống, phải nói là buồn đau, cay
đắng, ngậm ngùi đến tận cùng tim gan mỗi khi nhìn thấy những hình ảnh
đau thương đập vào mắt tại bãi biển Thuận An vào những ngày 25, 26, 27
hay tại bờ biển Đà Nẵng ngày 28, 29 tháng 3/1975.
Đã
39 năm trôi qua, đã có quá nhiều bài viết về những ngày cuối tháng
3/1975 tại bãi biển Thuận An. Tôi không muốn lập lại nhưng với cương vị
là Trung Úy, ĐĐP/ĐĐ2, TĐ7, LĐ147/TQLC, là lữ đoàn bị kẹt lại trên bãi
biển Thuận An, tôi xin ghi lại những gì mắt thấy, tai nghe cùng suy nghĩ
của mình về những ngày chiến đấu tới tận cùng sức sống của TĐ7/TQLC mà
Tiểu Đoàn Trưởng là Thiếu Tá Phạm Cang, Tiểu Đoàn Phó là Thiếu Tá Lê
Quang Liễn, cả 2 vị đều xuất thân từ Khóa 20 Võ Bị Quốc Gia Việt Nam.
Viết
để thấy rõ hơn là trong trận đánh cuối cùng đó của TĐ7/TQLC, chúng tôi
đã chiến đấu với ai, với 1 đại đội du kích Việt Cộng hay là chiến đấu
với cấp tiểu đoàn, trung đoàn chính quy Bắc Việt với hỏa tiễn tầm nhiệt
AT3 cùng với chiến xa T54 yểm trợ…
Khoảng
5 giờ chiều ngày 19/3/1975, trời nhá nhem tối, tôi là đại đội phó
ĐĐ2/TĐ7 TQLC, bàn giao vị trí phòng thủ cho 1 trung úy đại đội trưởng
đại đội Biệt Động Quân. Đi theo tuyến phòng thủ dưới cơn mưa phùn gió
bấc của tháng 2 âm lịch tại miền núi rừng miền Trung, lạnh cắt da, miệng
đánh bò cạp. Tôi hỏi ông về khả năng tham chiến thì được biết quân số
của đại đội ông là khoảng 80, mới đụng nặng trở về nên quân số chưa bổ
sung kịp. Như vậy là gay cấn rồi đây, quân số của ông vừa đủ trám tuyến
cho 2 trung đội TQLC chúng tôi.
Tôi
hướng dẫn cho ông hệ thống phòng thủ, giao thông hào hình chữ Z, hầm hố
cá nhân, những vị trí đặt súng nặng đại liên M60, những hầm hàm ếch
dưới giao thông hào sâu gần 2 mét để tránh pháo 130 ly và hỏa tiễn 122
ly. Tuyến phòng thủ là một đồi đá nhiều hơn đất, muốn lấy nước là phải
theo những con đường đặc biệt từ trên đồi xuống thông thủy. Bàn giao cả
những vị trí gài bẫy, gài mìn claymore, lựu đạn và có cả những vọng gác
giả, lính giả để nghi binh… Ban ngày thấy vậy nhưng không phải vậy, ban
đêm mà mò vào là biết thế nào là TQLC phòng thủ, biết thế nào là Sinh
Bắc Tử Nam ngay… Bàn giao cho ông những hỏa tập tiên liệu trên bản đồ.
Coi chừng bị bắn sẻ. Riêng 2 cái máy sensor để dò tiếng động thì chúng
tôi phải đem theo. Khoảng 8 giờ tối thì chúng tôi mới bàn giao xong. Tôi
chúc ông may mắn ở lại, còn chúng tôi từ giã Quảng Trị Anh Hùng…
TĐ7/TQLC
được lệnh rút về lập Tuyến Đỏ tại đèo Hải Vân. Mỗi sĩ quan nhận 10 tấm
bản đồ trải dài từ Quảng Trị đến Đà Nẵng. Từ khi tình nguyện về TQLC,
đây là lần đầu tiên tôi nhận một số bản đồ nhiều kỷ lục cho một cuộc
hành quân. Chúng tôi thống nhất đánh số xấp bản đồ từ 1 đến 10 và mỗi
bản đồ đều có những soát điểm, di chuyển đến đâu là phải báo cáo cho
BCH/TĐ biết để kịp thời yểm trợ. Kèm theo đó còn có những hỏa tập tiên
liệu… tất cả đều được mã hóa, VC có bắt được tần số của chúng tôi thì
cũng mù vì chỉ có sĩ quan mới có tập giải mã này. Nói đến đây không thể
không nhắc đến Thiếu Tá Lê Quang Liễn, TĐP/TĐ7, ông là người soạn ra tập
mã hóa này, tất cả đều bằng số, và các sĩ quan cũng như hiệu thính viên
đều phải cố gắng nhớ càng nhiều càng tốt…
Ngày
20/3/1975, đơn vị tôi rút về đóng quân tại cây số 17, nhiệm vụ là bảo
vệ cầu An Lỗ để bảo đảm an ninh lộ trình cho Lữ Đoàn 369 của Tr/Tá
Nguyễn Xuân Phúc đi chuyển qua rồi mới tới TĐ7 sẽ rút sau cùng theo
chiến thuật cuốn chiếu. Tôi còn nhớ rõ là sáng hôm đó tôi đã đứng nghiêm
chào khi Thiếu Tá Lâm Tài Thạnh, TĐT/TĐ9 đi ngang qua cầu. Ngồi trên xe
ông chào lại và mỉm cười. Ông và tôi quá quen thuộc vì trước đó không
lâu ông là TĐP/TĐ7 và tôi là ĐĐP/ĐĐ2/TĐ7, cùng chung cánh B do ông chỉ
huy.
Ngày
21/3/1975, thật là bất ngờ khi được Thiếu Tá Phạm Cang cho tôi 6 giờ
phép về thăm gia đình. Bất ngờ là vì suốt hơn 2 năm hành quân ở Quảng
Trị, qua 2 đời TĐT, Th/Tá Nguyễn Kim K16 VB rồi Th/Tá Phạm Cang K20 VB,
qua 2 cái Tết, tôi chưa bao giờ được cấp 1 giờ phép, mặc dù gia đình tôi
ở Huế, chỉ cách nơi tôi hành quân khoảng 50 cây số…
Cầm
tờ giấy phép trong tay, tôi đu theo chiếc GMC tiếp tế trên đường trở về
hậu trạm ở Mang Cá và về đến nhà khoảng 11 giờ sáng. Đến 12 giờ trưa
thì ba tôi đi làm về, tôi cùng gia đình ăn một bữa cơm sau hơn 2 năm xa
cách từ ngày ra trường (15/12/1972). Ba tôi làm việc tại Viện Đại Học
Huế, ông cho tôi biết là tất cả nhân viên đã sẵn sàng di tản vào Đà Nẳng
khi có lệnh. Khoảng 1 giờ trưa, từ giã gia đình, tôi đi xe Honda qua
Bưu Điện Huế để gọi điện thoại về cho “em gái hậu phương” ở Sài Gòn. Tôi
chỉ cho biết là tôi sẽ đi thăm chú K. (chú K. là chú của tôi đang dạy
học tại Đà Nẵng). Nói chuyện được 5 phút, phải ngưng, nhường cho người
khác vì người chờ để gọi quá đông. Có một ông nhận là ký giả hỏi tôi là
có gởi hay nhắn gì về Sai Gòn không, ngày mai ông sẽ về SG. Tôi cám ơn
ổng vì chẳng có gì để gởi.
Lại
leo lên xe Honda ra bến xe để trở lại nơi hành quân. Hơn 2 năm trời
được 6 giờ phép vể thăm cha mẹ ngay trong vùng hành quân! Những ai không
ở trong hoàn cảnh lính chiến trên địa đầu giới tuyến thì tưởng đó là
chuyện đùa, chính tôi cũng tưởng đùa, nhưng mà là thật. Không phải cấp
chỉ huy làm khó thuộc cấp, chúng tôi, từ trên xuống dưới đều thế cả, vì
nhiệm vụ mà phải hy sinh, vì tụi VC xâm lăng muốn “làm khó, làm khổ”
đồng bào.
Ba
giờ chiều, ra đến vị trí đóng quân, thì một ngạc nhiên khác lại đến với
tôi, đó là đơn vị của tôi đã không còn ở chỗ cũ như hồi sáng nữa mà đã
hành quân trở ra lại Quảng Trị rồi!.
Ngày
22/3/1975, một ngày khá yên tĩnh, khoảng 8 giờ sáng, toán tiền đồn báo
về là từ hướng Quảng Trị có một số quân và dân đang di chuyển về tuyến
chúng tôi. Tôi được lệnh là chận tất cả lại. Hỏi chuyện một Trung Úy Địa
Phương Quân thì được biết là quân chính quy Bắc Việt rất đông cùng với
nhiều chiến xa đã chiếm Quảng Trị, nơi mà mấy ngày trước, TQLC vừa bàn
giao tuyến lại cho BĐQ và ĐPQ.
Đến
chiều thì địch xuất hiện, ngang nhiên như chỗ không người, họ đâu có
ngờ là TQLC vẫn còn đây, và được chúng tôi tiếp đón rất nồng hậu bằng
hỏa lực cơ hữu cùng với 1 M41 tăng phái. Địch rút.
Ngày
23/03/1975, một ngày khá căng thẳng, 2 bên gờm nhau, địch biết ta, ta
biết địch nhưng 2 bên đều án binh bất động. Hai bên đều đánh hơi được là
thế nào cũng sẽ có 1 cuộc thư hùng sắp xảy ra nhưng chưa biết sẽ xảy ra
khi nào thôi. Gọi pháo binh không được, không biết tại sao. Từ khi tôi
làm ĐĐP, luôn luôn có 1 Thiếu Úy “đề lô” thuộc pháo binh cơ hữu của TQLC
đi với tôi nhưng mấy ngày gần đây không còn thấy nữa. Đã 3 tháng nay,
sĩ quan “đề lô” của pháo binh TQLC đi với tôi là Thiếu Úy Lê Hạ Huyền.
Tôi nhớ rõ họ tên vì ông T/U Huyền là bà con với tôi, tôi gọi ông bằng
chú măc dù tuổi ông nhỏ hơn tôi.
Ngày
24/03/1975, tôi nằm trên tuyến với 3 Trung Đội 1, 2 và 3. Cả 3 trung
đội dàn hàng ngang nằm trên những đụn cát, chỉ có những bụi dương liễu
cao khoảng nửa mét, không có chỗ ngụy trang. Xin nói thêm là trong giai
đoạn lính tổng trừ bị TQLC “được” làm lính địa phương, đối phó với giặc
có chiến xa thì quân số của một đại đội TQLC trung bình là 160, bao gồm
một tiểu đội chống chiến xa (TĐCCX). Mỗi quân nhân trong TĐCCX ngoài 1
cấp số đạn M16 còn mang 3 khẩu M72. Tức là mỗi đại đội TQLC có hơn 30
khẩu M72, một loại vũ khí diệt tank hữu hiệu vào thời điểm đó.
Hôm
ấy khoảng 10 giờ sáng mà trời vẫn còn sương mù dày đặc, tầm nhìn rất
giới hạn, toán tiền đồn báo là có tiếng của chiến xa (CX) nhưng chưa xác
định được loại nào vì chưa thấy rõ. Mặt trời từ từ xuyên thủng màn
sương mù dày đặc và chúng tôi đã thấy chiến xa địch xuất hiện, 1 rồi 2,
rồi 3, rồi 4, rồi 5 chiếc T54 với bộ binh tùng thiết, dàn hàng ngang
tiến thẳng về hướng phòng thủ của đại đội tôi. Tôi gọi máy báo cho ĐĐT
là Đại Úy Ngô Kim Anh biết tình hình và xin pháo binh yểm trợ. Tôi gọi
pháo binh, cho tọa độ. Tràng đầu tiên hơi xa, tôi điều chỉnh gần lại 50,
vẫn còn xa, gần lại 50 nữa thì đạn đã nổ chụp ngay trên đội hình của
địch. Địch bắt đầu dừng lại, lúng túng rồi hoảng hốt, địch chưa thấy ta.
Yếu tố bí mật và bất ngờ đang nằm phía ta. Lệnh đại đội cho tôi chơi
ống thổi lửa (M72) nhưng chưa cần thiết, một khi phóng M72 ra là phải
chắc ăn, “cua phải bị nướng”, phải chờ chúng tới thật gần, nhất 9 nhì
bù, CX còn ở xa, không trúng mục tiêu mà vị trí của mình bị lộ thì… với
hỏa lực của T54, một khẩu đại bác 100 ly cộng với đại liên nó mà quạt
lại thì tiêu, TQLC sống hùng, sống mạnh nhưng chắc là không sống lâu.
Cái
hấp dẫn, hồi hộp, căng thẳng, bình tĩnh, sống chết trong đường tơ, mạng
của hằng trăm lính trên tuyến đối diện với CX địch chính là tùy thuộc
vào cấp chỉ huy lúc này đây. Lúc này đây, tôi không nghĩ gì đến cha mẹ
tôi ở Huế, ngừơi yêu ở Saigòn, em hậu phương ở Đà Lạt, những nụ cừoi
duyên BTX sáng Chúa Nhật trên khu phố Hòa Bình, nhà Thủy Tạ v.v… mà là
mạng sống của anh em tôi, của tôi trứơc họng súng 100 ly của T54.
Tôi
còn nhớ thời gian TĐ7 về “hấp” ở TTHL Đống Đa tại Phú Bài, trong 1
buổi huấn luyện và thực tập bắn M72, tôi được chỉ định bắn M72 cho quân
nhân trong ĐĐ xem. Với cự ly 150 mét, trời nắng, gió nhẹ, tầm quan sát
rõ, tôi đã bắn bay mục tiêu là 3 cái thùng phuy tượng trưng cho T54. Đó
là kết quả của những ngày thao trường đổ mồ hôi, công sức huấn luyện của
các Đ/Úy Tôn, Đ/U Nhồng, Đ/U Thái, Đ/U Dục … Xin thành thật cám ơn quý
vị, nhờ các vị huấn luyện đã tạo cho tôi niềm tự tin trứơc họng súng CX
T54, tôi sẽ chờ chúng tới thật gần, vào tầm hủy diệt 99% của súng chống
CX M72.
Chúng
tôi quyết ém quân chờ chiến xa địch, lọt ăn, không lọt đền, phải tương
đối chắc ăn mới khai hỏa. 200 mét, rồi 180 mét, rồi 150 mét, tôi ra hiệu
cho TĐCCX chuẩn bị, sẵn sàng rút chốt an toàn của M72. T54 cùng bộ binh
tùng thiết rõ dần dần, mặc quần áo kaki Nam Định, đầu đội nón cối, tất
cả đều ngụy trang bằng những cành dương. Pháo binh vẫn rót vào vị trí
địch, 1 tràng, 2 tràng, 3 tràng… Bùm! Bùm! Bùm! Khói lửa mịt mùng, 1 T54
đã bị trúng đạn pháo binh, 2 chiếc bị trúng M72, bộ binh tùng thiết bắt
đầu rụng, địch nao núng rồi chuyển hướng chạy về phía rừng dương ẩn
núp. Nhưng khốn khổ cho chúng là nơi đó có Trung Đội 2 phòng thủ được
tăng cường chiến xa M41. Tôi nhìn ra đàng sau thì thấy đại đội trưởng
đang bàn luận với Thiếu Tá Lê Quang Liễn, Tiểu Đoàn Phó, ông là người
chỉ huy trực tiếp cánh B. Mỗi lần đụng trận, ông luôn có mặt tại tuyến
đầu với tụi tôi. Đó là cách đánh giặc của VB/TQLC.
Ta
và địch gần như “sáp lá cà”, không dùng PB được nữa, TQLC và M41 trực
diện với T54 và VC tùng thiết! Thiệt hại cả hai bên, chiến trường là
thế, địch chết la liệt thì anh em TQLC chúng tôi cũng thiệt hại không
ít. Nhưng biết làm sao hơn, chúng tôi đã tận dụng những gì học hỏi được ở
quân trường và kinh nghiệm chiến trường, đã tận lực sức người và khả
năng chỉ huy để giảm thiểu thiệt hại cho đồng đội và quan trọng hơn,
chúng tôi vẫn đứng, thuộc cấp thấy chúng tôi vẫn đứng, đó là điều trường
Mẹ không hổ thẹn có những đứa con như thế, như thế.
Đến
chiều tối thì được lệnh rút, mang theo thương binh tử sĩ, bỏ mặc vũ khí
chiến lợi phẩm, súng ta còn mang không hết thì mang theo “củi” của địch
làm gì? Súng không đạn là củi. Mang theo “củi” để kể công để thượng cấp
cho ADBT! Địch cũng án binh bất động.
Đêm
24/3/1975, khoảng 12 giờ khuya, trên đường lui binh, chúng tôi lại bắn
cháy 1 chiến xa, không phải T54 mà là M41 của ta. Không phải bắn lầm đơn
vị bạn vì tối trời mà cố tình bắn vì M.41 đã hết xăng, phải dùng M72 để
bắn cháy M41 sau khi đã thảy vào pháo tháp 2 trái lựu đạn. Dứt khoát
không để lọt vào tay địch.
Khoảng
2 giờ sáng, trên đường rút quân, Thiếu Tá Lê Quang Liễn gặp tôi, ông và
tôi im lặng xiết tay nhau như chúc mừng nhau còn sống, rồi chụm đầu
trên tấm bản đồ dưới ánh đèn pin trong M113 để xác định…, ông dặn tôi
nhớ chuyển thương binh nặng ưu tiên đi trước, vì có tín hiệu báo cho
biết địch đang áp sát theo sau.
Ngày
25/3/1975, khoảng 8 giờ sáng TĐ7/TQLC về tới cửa Thuận An, ở đây đã có
rất đông dân chúng cùng các đơn vị bạn khác trong tình thế vô cùng hỗn
độn mà chắc chắn có du kích và đề-lô PB địch trộn vào, sẽ vô cùng nguy
hiểm khi có súng nổ hay làm mục tiêu cho pháo địch, vì thế Th/Tá Phạm
Cang cho lệnh tiếp tục di chuyển dọc theo bờ biển xuôi về phía Nam để
bắt tay với đơn vị đi trước là TĐ4/TQLC của Th/Tá Đinh Long Thành K19.
Vì TĐ7 là tiểu đoàn đoạn chiến, đi sau cùng trong hệ thống chỉ huy của
Lữ Đoàn 147/TQLC được lệnh lui về Đà Nẵng theo lộ trình dọc theo bờ biển
Thuận An rồi vượt qua cửa Tư Hiền để vào Đà Nẵng, nếu không có tàu HQ
vào bốc.
Đến trưa, gặp TĐ4/TQLC, tiểu đoàn cho lệnh dừng quân, lập tuyến phòng thủ ngay trên các đồi cát.
Nhìn
lại phía sau, chúng tôi thấy cả một đám đông, rất đông bám sát theo sau
chúng tôi. Thật là cảm động và xót thương cho đồng bào tôi, nhưng “tình
dân quân cá nước” trong hoàn cảnh này thì thật nguy hiểm cho cả hai
bên. Chúng tôi mở đường hướng dẫn cho họ tiến về phía trước, xuôi Nam,
nhưng hình như đồng bào không muốn rời xa chúng tôi!
Giữa
bãi cát bao la, trên trời ánh nắng chói chan rọi xuống, trước mặt là
biển cả xanh ngắt, sau lưng là đầm Cầu Hai, đầm Hà Trung nước mênh mông,
nhưng bi đông chúng tôi đã cạn khô, cổ chúng tôi đắng nghét vì khói
thuốc và khói súng, khát, khát và khát! Một chiếc trực thăng từ hướng Đà
Nẵng bay ra và thả tự do xuống một số thùng gạo sấy để tiếp tế cho
chúng tôi, gạo sấy lấy nước nào đổ vào để thành cơm?
(Sau
này trong bài viết Tháng Ba Buồn Hiu của Tiểu Cần, âm thoại viên của
Tướng Tư Lệnh TQLC thì trực thăng đó là C&C của Tư Lệnh, người mang
gạo ra tiếp tế chính là chánh văn phòng, NT Nguyễn Quang Đan K21 và Tiểu
Cần, vì xin nhưng không còn trực thăng để tiếp tế lương thực và nước
uống cho quân sĩ! Trực thăng bay đi đâu hết rồi!)
Đến
chiều thì gặp Trung Úy Hoàng Công Một K25 thuộc Tiểu Đoàn 5 TQLC điều
quân, 2 thằng chỉ thăm hỏi nhau được vài câu và sau đó thì ai làm phận
sự người đó. Trung đội trưởng Cúc của ĐĐ H.C. Một đã hy sinh tại đây.
Đến
tối thì VC đã tấn công TĐ4/TQLC, Thiếu Tá Nguyễn Tri Nam K22, Tiểu Đoàn
Phó và Đại Úy Tô Thanh Chiêu, Đại Đội Trưởng Đại Đội 2 hy sinh..
Thiếu Tá Phạm Cang, TĐT/TĐ7 bị thương nhẹ do trúng miểng của cối 82 ly VC khi điều động M113 đánh chiếm mục tiêu.
Em ruột TT Liễn cũng bị tử thương vào buổi chiều.
Theo kế hoạch, 12 giờ khuya sẽ có tàu vào bốc, nhưng chờ mãi chẳng thấy.
Ngày
26/03/1975, nhìn ra khơi thấy nhiều tàu của Hải Quân, lớn có nhỏ có.
Đến trưa thì có 1 chiếc tàu há mồm vào để bốc thương binh và BCH/LĐ. Một
chiếc thứ 2 vào, nhưng lần này thì không được may mắn như chiếc trước,
địch đã dùng hỏa tiễn tầm nhiệt AT3 bắn vào ngay ống khói của tàu và tàu
coi như bất khiển dụng. Một số chết và bị thương ngay trên tàu.
Kể
từ giờ phút này, Thiếu Tá Phạm Cang, TĐT/TĐ7 nắm quyền Xử Lý Thường Vụ
Lữ Đoàn Trưởng LĐ 147 TQLC. Theo kế hoạch của ông thì TĐ7 bung rộng ra,
sẽ là nốt chặn cuối cùng, làm an toàn bãi bốc cho các TĐ bạn và TĐ7 sẽ
là đơn vị cuối cùng lên tàu sau TĐ4, TĐ3, TĐ5 TQLC. Rất tiếc là chẳng có
chiếc tàu nào vào bốc kể từ đó mặc dù đến chiều vẫn có lệnh là 8 giờ
tối sẽ có tàu vào, rồi đến tối lại có lệnh là 12 giờ khuya sẽ có tàu
vào…và chẳng bao giờ có tàu HQ vào đón chúng tôi. Đứng trên cát, tứ bề
nước mênh mông, không nước, không đạn, nhưng chúng tôi còn có cấp chỉ
huy và đồng đội.
Th/Tá
Phạm Cang, TĐT/TĐ7 kiêm xử lý thường vụ chỉ huy LĐ147/TQLC khi đó đã
bắt liên lạc được với ngừơi bạn cùng K20 chỉ huy đoàn tàu LCM sẵn sàng
bốc TĐ7 vào Đà Nẵng, nhưng Th/Tá Cang đã từ chối, không thể chỉ đi có
TĐ7, mà phải ở lại cùng toàn thể Lữ Đoàn, trong đó có TĐ4 của NT Đinh
Long Thành K19, TĐ5 của NT Phạm Văn Tiền K20, TĐ3 của NT Nguyễn Văn Sử
K20. Tôi xin trích đoạn bài viết của Th/Tá Phạm Cang:
_ “10
giờ sáng ngày 25/3/75, trên tần số không lục tôi nhận ra tiếng người
bạn cùng khóa, Thiếu Tá Trần Văn Thao, anh chỉ huy đoàn tàu Quân Vận
(LCM) từ Đà Nẵng ra Thuận An để đón BĐQ, nhưng không thể nào liên lạc
được. Anh hỏi tôi có thấy anh em Mũ Nâu không. Nhìn quanh tôi chỉ thấy
5, 3 anh. Tôi cho Thao biết. Anh nói: “Tôi sẽ đưa các bạn vào Đà Nẵng,
hãy chuẩn bị và đánh dấu bãi bốc.”. Rất tiếc tôi không thể chỉ đưa TĐ7
đi, vì còn trách nhiệm với các tiểu đoàn bạn. Tôi cám ơn Thao”.
Một
tấm gương sáng khác của cấp chỉ huy mà tôi cần nhắc đến: Th/Tá Lê Quang
Liễn, tải thương xác ngừơi em ruột lên tàu xong rồi vị Tiểu Đoàn Phó
TĐ7 của chúng tôi nhẩy xuống biển, bơi trở lại vào bờ để cùng sống chết
với chúng tôi.
Đêm
26 rạng ngày 27 tháng 3 năm 1975, một đêm trăng sáng vằng vặc, biển
động, nhìn ra xa vẫn thấy đèn của Hải Quân lấp lánh ngoài khơi… và chúng
tôi “chôn súng”!
Những
người lính TQLC đã bắn cháy chiến xa T54 của địch, đã bị hỏa tiễn tầm
nhiệt AT3 của địch bắn cháy tàu của họ. Họ đã nhai những hạt gạo sấy sau
cùng vào ngày hôm qua, đã bắn những viên đạn cuối cùng vào ngày hôm
nay. Và khi không còn gì để chiến đấu, họ đã tự đào hố để chôn súng, bản
đồ, địa bàn, thẻ bài, bằng lái xe, bằng dù, thẻ quân nhân…và đã cắn
răng chôn ngay cả cái nhẫn Võ Bị, là vật bất ly thân của những sĩ quan
xuất thân từ Trường Võ Bị Quốc Gia Việt Nam.
Những
người lính Tổng Trừ Bị thuộc ĐĐ2/TĐ7/Lữ Đoàn 147 Sư Đoàn Thủy Quân Lục
Chiến Việt Nam Cộng Hòa đã chiến đấu và bị bắt làm tù binh chiến tranh
(POW: Prisoner Of War) như vậy đó.
Bất
cứ ai, đừng bao giờ bảo Lữ Đoàn 147/TQLC là những hàng binh, nguy hiểm
vô cùng, hãy cẩn thận trong lời nói, thưa các ông, xin nhắc lại: NGUY
HIỂM VÔ CÙNG!!!
Riêng
cá nhân tôi, 1 người lính VNCH, 1 kẻ chiến bại, tôi chưa bao giờ oán
trách cấp chỉ huy của tôi dù là cấp Tiểu Đoàn Trưởng hay vị Tổng Tư Lệnh
Tối Cao của Quân Đội. Cái nhìn của tôi chỉ là ở cấp chiến thuật, làm
sao biết được cấp chiến lược… Bao nhiêu đắng cay, tủi nhục… đổ lên đầu
kẻ chiến bại. Nếu sau khi mất QĐI, rồi QĐII, Hoa Kỳ giữ đúng cam kết với
đồng minh VNCH, lại nhảy vào cuộc chiến, như đã xảy ra tại Triều Tiên
năm 1953, nếu kết thúc cuộc chiến mà VNCH là kẻ chiến thắng, chúng ta sẽ
nói gì? Nói ngược lại chăng? Hỏi tức là trả lời. Chúng ta hãy suy nghĩ 1
cách công bằng.
*
Một người bạn đã hỏi tôi sẽ làm gì nếu lịch sử được lập lại hay nếu có kiếp sau?
Vâng,
câu trả lời của tôi là tôi sẽ lại tình nguyện thi vào Trường Võ Bị Quốc
Gia Việt Nam, rồi khi ra trường lại sẽ tình nguyện gia nhập lực lượng
Tổng Trừ Bị của Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa: binh chủng Thủy Quân Lục
Chiến. Và nếu được chọn lựa thì tôi xin được chiến đấu dưới quyền chỉ
huy của Đại Tá Tư Lệnh Phó TQLC Nguyễn Thành Trí, Trung Tá Lữ Đoàn
Trưởng TQLC Nguyễn Xuân Phúc, Trung Tá Lữ Đoàn Phó Đỗ Hữu Tùng, Thiếu Tá
Tiểu Đoàn Trưởng Phạm Cang, Thiếu Tá Tiểu Đoàn Phó Lê Quang Liễn v.v…
Đó là những cấp chỉ huy mà tôi rất ngưỡng mộ và kính phục, trên chiến
trường cũng như trong “tù trường”…
Người trong cuộc
MX Lê Khắc Phước ĐĐ2/TĐ7/LĐ147/TQLC
No comments:
Post a Comment