Tôi còn nhớ rõ
một buổi trưa nắng chang chang của năm 78, 79 gì đó. Đang ngồi đợi trên xe buýt
ở Lăng Cha Cả khởi hành đi Chợ Lớn thì tôi nghe có tiếng hát rất hay, nhưng vô
cùng u uất: ‘’Rừng lá xanh xanh cây phủ đường đi...Thành phố sau lưng...’’ Rồi
bước lên xe là một thương binh Việt Nam Cộng Hòa trẻ khoảng 25-26 tuổi. Anh ta
cụt một chân, trên cổ treo cây guitar vừa đàn hát vừa xin tiền. Anh ta mặc chiếc
quần của Thủy Quân Lục Chiến rằn sọc ngang, áo thun bạc phếch, trên đầu đội nón
vải đi rừng của lính Việt Nam Cộng Hòa.
Dường như một số
người trên xe biết và có cảm tình với anh ta nên có lẽ nói cho mọi người đều
biết: ‘’Ảnh là Thủy Quân Lục Chiến, bây giờ tội nghiệp lắm...’’
Người thương
binh Việt Nam Cộng Hòa khẽ gật đầu như muốn chào mọi ngưòi nhưng vẫn hát...Một
bà cụ ngồi phía sau chạy lên dúi vào tay anh ta mấy cái bánh ú và hỏi: ‘’Q. sáng
giờ con ăn gì chưa ?’’. Người thương binh ngưng hát trả lời: ‘’Dạ, con ăn chút
bánh mì rồi ngoại...’’ Thì ra bà cụ biết người thương binh này và vẫn thường
giúp đỡ anh ta cho nên anh ta gọi bà cụ là ngoại. Đây cũng là cách gọi thân mật
trong của người Nam.
Lúc đó có nhiều
người dúi tiền vào chiếc túi vải treo trước ngực người thương binh. Mỗi lần ai
cho anh, anh đều nói: ‘’Xin cảm ơn ông/bà’’. Dường như mọi người đều cho một ít
như muốn nói ‘’Tặng anh một chút để anh sống qua ngày...Chúng tôi dù sao còn may
mắn hơn anh...’’
Khi anh ta bước
gần đến tôi, tôi nhìn gương mặt anh ta tôi có cảm tình ngay. Gương mặt sáng và
thông minh. Anh tuy mất một chân nhưng rất rắn chắc. Tôi cũng lấy ít tiền dúi
vào túi vải, anh ta nói: ‘’Đa tạ ông’’. Tự dưng tôi cầm lấy tay anh ta và hỏi:
‘’Anh bị thương năm nào ?’’ Anh trả lời: ‘’Dạ em bị thương năm 1972 đó ông
Thầy...’’
Có lẽ anh ta
nghĩ tôi là sĩ quan Việt Nam Cộng Hòa nên trả lời và gọi tôi ‘’Ông Thầy’’. Lính
Việt Nam Cộng Hòa thường gọi sĩ quan là ‘’Ông Thầy’’.
Tôi nghe thế tôi
rất xúc động vì tôi cũng bị thương năm 1972...có điều là chúng tôi... khác chiến
tuyến nhưng tôi lại được lính Biệt Động Quân Việt Nam Cộng Hòa cứu sống...
Tôi vội nói:
‘’Tôi cũng bị thương năm 72...’’
Anh ta dường như
không chú ý câu nói của tôi và như có người chia sẻ, anh ta khe khẽ kể tiếp:
‘’Đơn vị Thủy Quân Lục Chiến của em chặn quân Bắc Việt tại bờ Nam sông Thạch Hãn
vào tháng Tư năm 1972...tụi nó đông lắm, xe tăng, bộ binh của chúng đông nghẹt
luôn... Tiểu Đoàn 3 Sói Biển tụi em tuy chặn đứng chúng nhưng thiệt hại 50 % đó
ông thầy ạ...Em bị thương trận đó...Bây giờ...Khổ lắm...’’
Dường như nước
mắt của cả tôi và anh ta đều giàn giụa...
Anh ta khẽ gật
đầu chào và quay đi...
Anh bước xuống
xe và tiếp tục lời hát: ‘’...Sao không hát cho những bà mẹ từng đêm nhớ con
xa...Hay hát cho những người vừa nằm xuống chiều qua...’’
Bóng người
thương binh Thủy Quân Lục Chiến dần lẫn vào đám đông những người buôn thúng bán
bưng...những đứa trẻ gầy gò bưng bình trà đá bán dạo tại bến xe...Trời trưa nắng
chang chang nhưng tôi nghe như mưa đổ trong lòng...Cơn mưa khóc hận cho miền Nam
hưng thịnh nhân bản ngày nào bây giờ đang sống dưới tay loài quỉ Đỏ...
Và từ đó tôi
không có dịp gặp lại người thương binh Thủy Quân Lục Chiến đó... Không biết anh
trôi dạt nơi nào....
Anh bị thương
năm 72, tôi cũng bị thương năm 72...Anh và tôi cùng được chữa trị bởi Quân Y
Viện Việt Nam Cộng Hòa...Không biết lúc đó tôi và anh có cùng Quân Y Viện không?
Tôi lúc đó được nằm trên giường...Anh có thể nằm...dưới đất nhường chỗ cho
tôi...
Việt Nam Cộng
Hòa đối xử rất nhân bản với tôi.
(Trích hồi ký
của một cựu bộ đội Bắc Việt)
No comments:
Post a Comment