bảy nhăm giặc cộng lên ngôi chúa
cả nước im re đợi chết mòn
trong xóm trình thưa mụ gánh cá
trong tù xanh mặt trước thoi, côn
trong chùa thầy tịnh theo cây kiểng
cha cũng hiền khô đứng lại ngồi
chỉ chíp miệng than cùng thế sự
đâu ngờ việt cộng bạc hơn vôi
trong chợ bán văn buôn chữ nghĩa
vắng hoe ruồi nhặng thưở làm trùm
đâu rồi ký giả ăn xin dõm
chuyên bới quen đào để mánh mung ?
trong trường nắng rọi trên bàn ghế
nam nữ sinh viên bỏ học rồi
kẻ đi nghĩa vụ, người thủy lợi
xanh xao cơm áo lệ tuôn rơi
trong phố Ba Tàu ôm mặt khóc
chết trân đứng ngó giặc vơ, thâu
cửa hàng, vàng đô tiền kiếm đưọc
giờ đây tay trắng đói như nhau
trong lều nước mắm thùng trơ rổng
Đức Thắng, Bình Hưng vắng bóng thuyền
Cồn Cỏ, Cồn Chà dân xóm biển
gạo dầu, hợp tác đói như điên
trong nhà buồn bã ngày tao ngộ
độc lập chồng con vắng bóng người
kẻ chết banh thây nơi chiến địa
người tù buồn tủi chốn xa xôi
trong bến tìm đường đi vượt biển
bảo giông, hải tặc hận miên trường
triệu người bỏ mạng làm mồi cá
bao kẻ còn chờ tận viễn phương
bức tranh mây chó " thời giải phóng
"
bốn mươi mốt năm chẳng đổi dời
thương lính Miền Nam thành " giặc
ngụy "
rợ Hồ bán nước lại lên ngôi
Từ sau ngày 1 tháng 5 năm 1975, miền
Nam hoàn toàn sụp đổ khi Tổng Thống Dương văn Minh ra lệnh buông súng đầu hàng.
Ðây cũng là tai kiếp thế kỷ của Dân Tộc Việt do Cộng Sản Quốc Tế mang tới, cho
dù Hồ Chí Minh, Lê Duẩn và hầu hết các lãnh tụ cao cấp của Bắc Việt, trong suốt
20 năm lửa máu đoạn trường, luôn chối không có liên quan gì tới cuộc chiến.
Nhưng lần đầu tiên ăn mừng ‘ mùa xuân đại thắng ‘ chính Tổng bí thư đảng CS lúc
đó là Lê Duẩn, lại lên đài tuyên bố “ không có kẻ thắng, người bại “, chứ không
phải Chủ tịch Mặt trận GPMN Nguyễn hữu Thọ, nhân vật mà báo chí trong và ngoài
nước luôn nhắc nhở từ tháng 12/1960 cho tới 10 giờ trứa ngày 30-4-1975.
Ðây là sự thật chứ không phải cảnh giả ngộ và
đã xảy ra tại Sài Gòn hôm đó, luôn cả chính phủ lâm thời miền Nam, cũng coi như
cùng chết yểu theo chính phủ VNCH, mà mới hôm qua vẫn còn đóng đô trong trại
David (Tân sơn Nhất). Hình ảnh còn thấy đưọc sự sống của mặt trận là mấy lá cờ
nửa xanh, nửa đỏ giữa có ngôi sao vàng, được treo lủng lẳng theo đoàn tăng,
pháo do Liên Xô chế, nhưng trên xe toàn bộ đội Bắc Việt, từ người lái cho tới
Bộ Binh tùng thiết. Ðiều này dễ nhận, nhờ giọng nói, hình vóc ốm yếu nhỏ bé so
với người Nam và nhất là hầu hết đều môi thâm, răng hô, má thỏm, có lẽ vì ai
nấy đều hít hút quá nhiều thuốc Lào.
Riêng Mặt trận cũng đã về thủ đô nhưng rồi ai
tớ, ai thầy, đã quá rõ ràng trên hàng ghế danh dự nơi khán đài do Phạm Hùng,
Trần văn Trà chủ tọa. Màn hài kịch dài mấy chục năm chấm dứt. Người Nam kẻ Bắc
từ đó lại ôm nhau chìm trong vũng bùn ô nhục của xã nghĩa thiên đàng. Lừng lẫy
nhất trong mặt trận hửu danh vô thực là Nguyễn thị Bình, một trong những người
của bốn phe đã đặt bút ký vào trong manh giấy lộn cũng là tờ đoạn mãi VNCH cho
CS của cặp Nixon-Kissiger, ngày 27-1-1973 tại Ba Lê.
Tất cả như đám lục bình nổi trôi theo
con nước ròng, nước lớn trên các kênh rạch, sông Hậu, sông Tiền, sau khi Bắc
Việt cưởng đoạt được Nam VN. Y thị Bình và đồng bọn trong cái mặt trận ma, bị
vứt vào quên lãng như tờ giấy lộn trên với cái thân phận bù nhìn, phất phơ,
ngồi trơ mắt ếch. Bốn mươi mốt năm qua rồi, ngày nay các huyền thoại BỊP một
thời làm mù mắt cả nước cũng theo chuyện xưa, tích củ, chuyện bán nước buôn
dân, tàn theo mùa chinh chiến,cho dù ấy năm trước đây đã có một nhà văn giai VC
là Huy Đức, xào nấu trở lại với những hương liệu có tẩm hóa chất độc của hải
ngoại, đã làm bừng lên nổi căm hờn của người Việt trong và ngoài nước, trước
cảnh “quốc phá, gia vong “ do chính kẻ mạo nhận là “ bên thắng cuộc “ mang đến
cho đất nước và dân tộc Việt. Ngoài ra bất cứ ai cũng đừng quên rằng tầm quan
trọng lịch sử của một cuộc chiến nhất là cuộc chiến VN, hầu như do các huyền
thoại liên hệ quyết định. Nhưng huyền thoại cũng là con dao hai lưỡi, để kết
luận sự thành bại của cuộc chiến. Tóm lại qua câu chuyện kể về “ bên thắng cuộc
của mình “, Huy Đức và nhóm bưng bợ đã làm bộ “ bỏ quên thực chất của câu chuyện “Đó là những gì có
hôm nay trên đất Việt sau 41 năm “ bên thắng cuộc làm trùm “, mới thực sự đánh
giá ai là giặc là nguỵ và ai mới xứng đáng đi vào lịch sử, để mai sau con cháu
tôn sùng hay khinh miệt
Ngày nay qua những khai quật của lịch
sử trong núi kho tàng dữ liệu, từ Pháp, Mỹ cho tới Tàu đỏ,Việt cộng và VNCH,
cho thấy những chiến thắng của Lê Duẩn, Võ nguyên Giáp, Văn tiến Dũng.. tại
miền Nam trong suốt 20 năm đối mặt với QLVNCH, thật ra không có gì là vĩ đại
như gần hết báo chí Tây phương viết theo lời đảng tuyên truyền. Những trận Ấp
Bắc, Ðầm Dơi, Hiệp Hoà, Suối Ðá,An Lão, Bình Giã.. cho tới cuộc đại chiến hồi
Tết Mậu Thân 1968, những trận long trời lở đất trên đất Cao Miên (1970), Hạ Lào
(1971), rồi Vũng Rô, Ba Gia, Phụng Dư, Ðồng Xoài, Ðức Cơ, Bố Ðức,Cồn Tiên, Làng
Vây, Cô Tô, Trí Pháp.. và mùa hè đỏ lửa 1972 cho đến hồi gần kết cuộc tại
PhanThiết, Xuân Lộc,Biên Hòa,Tây Ninh, Hậu Nghĩa, Long An, Sài Gòn.. mọi nơi,
khắp chốn, từ trong núi cho tới thị thành, lúc nào VC cũng đánh lén, hồi nào
cũng biển người, khi nào cũng có hỏa lực hùng hậu đưọc viện trợ hay mua chịu
trả sau từ Nga, Tàu, Ðông Âu, Ðông Ðức.. nhưng đâu có lần nào thây không phơi
xác đầy bãi, đánh nhanh, rút vội quay về rừng để bổ sung nhân số ?
Khi thảm kịch VN chính thức thành hình
ngày 27-1-1973, qua cái gọi là hiệp định chấm dứt chiến tranh, sau 4 năm 9
tháng Mỹ và khối CS quốc tế cò kè bán mua cái thân xác nhưọc tiểu VNCH. Rốt cục
Mỹ rút bỏ VN bắt đầu từ thập niên 70 qua chương trình VN hoá chiến tranh. Nhưng
không có Mỹ chiến đấu bên cạnh, lại không ngờ những năm 1970-1973, QLVNCH qua
sự chỉ huy tài ba của những Sĩ quan trung cấp, trong mọi quân binh chủng từ
Nhảy Dù, TQLC, LLÐB,BÐQ, Thiết Kỵ,Không Quân, Hải Quân.. cho tới các Sư đoàn bộ
binh 1,2,3,5,7,9, 18,21,22,23,25 kể cả các đơn vị Ðịa Phương Quân, Nghĩa Quân,
Cảnh Sát Dã Chiến, Bình Ðịnh Xây Dựng Nông Thôn.. luôn cả Nhân Dân Tự Vệ.. đưọc
các nhà quân sử xếp loại Lính thiện chiến nhất thế giới.
Thật vậy, có là lính chiến đấu ngoài mặt trận,
mới cảm nhận được lòng hy sinh vô bờ bến cùng với sự can đãm của QLVNCH trong
các mặt trận long trời lở đất tại An Lộc, Kon Tum, Quãng Trị, Bình Ðịnh, Thưọng
Ðức, Sa Huỳnh, Tống Lê Chân, Xuân Lộc và những ngày hấp hối tại Phan Thiết,Tây
Ninh, Củ Chi, Long An, Biên Hoà, Sài Gòn..
Sự chiến đấu phi thường của những
người lính Miền Nam, lãnh một năm lương không bằng một trận cười của các me
tây, me Mỷ, gái điếm, nam nữ ca sởi, các văn hào thi bá nhớn bé và mấy đại tri
thức, chính khứa khoa bảng.. khã kính lúc đó. Trong đỉnh cao thời thương này,
đã có không ít người vừa sống ký sinh gửi mạng cho lính bảo vệ, lại vừa ăn cơm
ta, mang lon quân đội, sử dụng công xa chính phủ nhưng thờ ma Hồ.
Hiệp định Paris 1973 là vết dao trí mạng của
Kissinger đâm đúng ngay hồng tim của VNCH, khi Mỹ và CS quốc tế toa rập, hợp
thức hoá sự có mặt của bộ đội Bắc Việt trên lãnh thổ miền Nam, cắt và ngưng
viện trợ cho QLVNCH như đã từng ký hưá để tháo chạy nhục nhã ngay cả trên nóc
nhà. Tồi bại hơn hết là hành động của Mỹ dùng viện trợ bắt ép VNCH ký nhận bản
hiệp ước vô lý bất nhân 1973, khiến quân dân miền Nam khởi đầu sự tan rã vì bất
bình trước sự kiện miền Nam đang thắng lớn, bổng dưng đầu hàng cái mặt trận MA
qua chấp nhận sự hiện diện của cái gọi là chánh phủ lâm thời Ma và quân đội
giải phóng MA, mà hầu hết đều là bộ đội miền Bắc. Thêm vào đó là bọn hàng binh
phản chiến, bọn trí thức thời thượng khôn nhà dại chợ.. tất cả hiệp đồng đâm
sau lưng người chiến sĩ, thì bảo làm sao lính không chết tới bị thương nhưng
trời thì cao, đất lại rộng nên đâu có thấu hiểu thân phận cùng mạt của người lính
VNCH .
Về cái huyền thoại chông Pháp, chống
Nhật, chống Mỹ cứu nước, thì cũng chẳng có gì vĩ đại như đảng ra rã tuyện
truyền, vì chống Pháp là công của toàn dân có cả người anh vĩ đại phương bắc,
chỉ huy và lảnh đạo Võ Nguyên Giáp tại mặt trận Ðiện Biên Phủ 1954. Nhật thì
đâu có đánh trận nào mà tự ý họ giãi giáp và rút về nước sau khi đầu hàng Ðồng
Minh vô điều kiện, Riêng thắng Mỹ thì lại càng phải xét lai, vì với lực lưọng
CSVN lúc đó, chỉ mới đưọc xếp loại ba trên thế giới, thắng hay bại đều do quân viện
Nga-Hoa, hậu phương trên đất Bắc sau mấy chục năm chiến tranh triền miên khốc
liệt, coi như sắp cạn kiệt kể cả người, vậy lấy gì để thắng Mỹ là một nước giàu
mạnh trên thế giới, đúng nghĩa vật chất lẫn quân sự.
Tóm lại người Mỹ chỉ vì theo đuổi chính
sách tự trói hay đúng ra theo đuổi một giải pháp chính trị cho Ðông Dương, hơn
là dùng bom đạn gây đổ vở chết chóc như CS chủ trương “quyền lực trên đầu súng
“ trong suốt mấy chục năm qua.Sự thực ngày nay về sức mạnh Mỹ qua cuộc chiến
vùng Vịnh năm 1991,Nam Tư và mới đây tại A Phú Hản, Irap, coi Nga Tàu kể cả
Pháp chuyên rình ăn ké như pha rề. Bao nhiêu đó, cũng đủ chứng minh rằng với
500.000 quân Mỹ có hỏa lực hùng hậu nhất thế giới, hậu phương tiếp liệu vô tận,
giàu mạnh và tài giỏi như quan thầy Nga còn tan hàng, bỏ đảng, nếu Mỹ thật tâm
đánh giặc thì Bắc Việt sức nào mà đở nổi và chống đưọc bao lâu ?
Ngay cả trên bàn cờ chính trị, CS đã
thắng gì, dù có gây đưọc vài ba phong trào phản chiến tại Hoa Kỳ, nhưng đây là
sản phẩm của bọn đạo tặc truyền thông da trắng, chứ không phải công của VC. Sau
này mới biết được, người Mỹ đã dự liệu trước sự vi phạm trắng trợn hiệp định
1973 và bản tuyên cáo của La Cell St. Cloud vào tháng 6/1973 của Bắc Việt, để
có lý do và công pháp quốc tế, hủy bỏ lời hứa viện trợ tái thiết cả chục tỷ đô
la, đồng thời được quyền pháp định theo Liên Hiệp Quốc, phong tỏa kinh tế và
cấm vận VC dài hạn cho tới đầu năm 1990 mới hủy bỏ.
Nhưng cuộc chiến Ðông Dường lần thứ ba
1955-1975, dù cho có gọi bằng thứ danh từ hoa mỹ hay quỷ quái gì chăng nửa như
chiến tranh ủy nhiệm, chiến tranh giải phóng dân tộc, nội chiến Nam-Bắc.. thì
tựu trung cũng là Bắc Việt xâm lăng VNCH. Cái đa dạng và phức tạp từ trong định
nghĩa ra tới thực chất, đều thoát thai qua lớp hỏa mù tuyên truyền và đống núi
tài liệu tả bánh lù , đối chọi tréo cẳng ngổng làm cho lớp trẻ trong và ngoài
nước, cũng như những kẻ bàng quang hôm trước, hôm qua cho tới bây giờ, vẫn
không dám chắc đâu là sự thật ?
Từ đó suy diễn bậy bạ và trút hết mọi
thua thiệt, lầm lỗi, tội ác (?) vào “ kẻ thua cuộc VNCH “, đáng ra phải đưọc vinh danh vì công
trạng giữ gìn và bảo vệ nước Việt trước sự xâm lăng nhuộm đỏ của CS quốc tế.
Ðây cũng là cơ hội để những người có trách nhiệm, hoặc vô tình hay cố ý, ở
ngoài hay thực sự có mặt trong cuộc chiến, đổ hết tội lỗi vào Chính Phủ VNCH,
bằng tội danh Tham Nhũng, Bất Tài, Bè Phái, Ðộc Tài, Quân Phiệt.. Trong lúc đó,
thật sự những người này cũng có mắt tại hiện trường và cũng có trách nhiệm
nhưng đã không làm gì hết. Rồi ba mươi bảy năm sau, chính những người này hay
lớp trẻ, lớp mới, gần như không làm được gì để guíp giải quyết tình trạng thảm
thê của đồng bào đang sống trong địa ngục đó. Thua me gỡ bài cào, họ lại quay
vào chửi bới moi móc VNCH, chà đạp ‘ Lá Cờ Vàng ba Sọc Ðỏ của Quốc Dân VN ‘. Đã
thế còn công khai ca tung một cách mù quáng và vô liêm sĩ bọn bồi bút VC, đã và
đang múa may quay cuồng làm đảo lộn cuộc sống của người Việt TNCS hải ngoại. để
tỏ ra mình là “ thành phần thứ ba đối lập “
đang nhúng tay vào giải quyết
những vấn đề gai gốc trước mặt của đất nước, những chuyện mà không phải ai cũng
làm được trứ họ (?) !
Hơn tám mươi năm tìm đủ trăm phương
ngàn kế, tận dụng hết tất cả thủ đoạn, xô lệnh sơn hà, gây cảnh máu sông, xương
núi, để làm chủ cho đưọc VN, cuối cùng lúc chính thức thánh “ bên thắng cuộc “,
cũng là lúc những huyền thoại thay nhau òa vỡ trong biển hận trời hờn, ngay cái
phút đầu tiên đối mặt “ người miền Nam đã bẽ bàng trước cảnh bị lường gạt thâm
canh “, vì cái mặt trận MA chỉ là cái công cụ để bộ đội Hồ nhuộm đỏ đất Việt.
Như vậy đối với cuộc chiến ‘ lưu manh này’ nếu người Việt Quốc Gia hôm qua, hôm
nay vì “ thù nhà nợ nước và sĩ diện của dân tộc Việt “, đã phải tiếp tục sứ
mệnh chống lại kẻ thù phản dân hại nước qua mọi phương cách,thì đó cũng là lẽ
công bằng của trời đất nên có gì đâu mà nói !
Rồi thì đổi đời bi thiết ngay trên
vùng đất mới vừa đưọc cách mạng giải phóng, các anh hùng rừng núi Trường Sơn,
mật khu Hố Bò trung kiên với đảng, ngày thứ nhất về thành đã võ vàng lột xác
trước cảnh sang giàu của vùng bị tạm chiếm, mà đảng bảo là đói khổ lầm than. Sự
bịp bợm của cấp lãnh đạo làm tan vở huyền thoại về ‘ đạo đức cách mạng’. Thêm
một lần nửa người Việt cả nước nhận thực về tình cọng sản, chỉ đẹp khi chưa nắm
chính quyền như trước năm 1954 ở miền Bắc và 1975 tại miền Nam.
Ðất nước xơ xác tiêu điều dưới sự lãnh
đạo của tập đoàn đỉnh cao trí tuệ, dân đói mặc bây, chỉ lo triễn lãm tội ác Mỹ
Nguỵ, xây kỳ đài khắp quê làng, phố chợ, in sách để quảng bá về vụ Mỹ Lai, Bến
Tre nhưng không nói tới thảm cảnh chôn sống giết dân Tết Mậu Thân tại Huế, trên
đại lộ kinh hoàng, đường số 7, Bình Ðịnh, An Lộc, phóng đại huyền thoại Củ Chi
lại quên là Ðịa đạo đã bị san bằng từ năm nào, kể cả cái R cũng thành bình địa,
khiến Nguyễn chí Thanh phải tan xương nát thịt dưới bom Mỹ năm 1967.
Tóm lại tất cả đều đi ngưọc lại lời Lê Duẩn
tuyên bố, VC làm giặc chỉ để có quyền cướp của, giết người, hủy diệt tôn giáo,
đình, chùa, nhà thờ, coi trí thức miền nam tệ hơn cục phân như Mao đã phán, kể
cả số ít khoa bảng đã góp phần đem vinh quang cho đảng. Nắm súng trong tay,lại
bá đạo, tàn độc nên khắp miền Nam (nhất là Huế, Đà Nẳng, Sài Gòn, Phan Thiết)
không còn thấy cảnh đem bàn thờ Phật ra đường, ký giả đi ăn mày, cha tố cáo
tham nhủng hay trí thức khùng coi đời như bửa tiệc nhân sinh. Ho Trịnh viết
nhạc phản chiến hồi trước năm 1975. hết bài này tới bản khác, mà đâu có ai dám
bắt bớ hay ngăn cản, vì sợ làm thui chột tài ba âm nhạc của một thiên tài (?)
Tất cả im re lặng ngắt, thấy cán bộ đầu ngỏ đã
khúm núm chắp tay thưa ông, dạ bà cần gì, dù cho những thành phần này trước đó
bị họ coi rẽ khinh miệt vì nghèo đói lam lũ lao động, gánh nước mướn, ở đợ, đạp
xích lô.. Sự co mình của những kẻ hung hăng nhất của ngày củ, khiến đảng càng
kiêu căng phách lối, đốt hết sách vở miền Nam, bỏ tù hằng triệu quân công cán
cảnh VNCH trước cảnh sa cơ, cày mộ tử sĩ , đuổi hằng trăm ngàn người Hoa ra
khỏi nước để hốt vàng, chiếm nhà, đoạt xí nghiẹp, tài sản.. khiến cả nước ngáp
vì bo bo độn gạo mọt. Nay hối hận thì cũng muộn màng, vì ngày trước giao khoán phần
chống giặc cho lính, lại còn kết bè ăn có hạ nhục, đâm lén, phủ phàng. Nay lính
đã rả ngủ, còn ai để bảo vệ cho dân và bọn ký sinh trùng ?
Nhưng thê thảm hơn hết vẫn là chính
sách trồng người, mà nạn nhân là các thế hệ thanh thiếu niên cả nước, bị nhét
vào đầu những trang sử Việt viết bằng ý thức hệ duy vật Mác Xít cọng sản quôc
tế, xóa bỏ nhiều anh hùng liệt nử của dân tộc Hồng Lạc, đem tên những cha căng
chú kiết, được đảng phong là liệt sĩ, nữ lưu gì gì đó trám đầy, cùng với những
bịa đật tuyên truyền, làm hư hỏng cả một thế hệ thanh niên ngày nay. Cũng may,
ngày tàn của đảng tới sớm, nên sự thật đã tẩy sạch hết mọi bẩn dơ, kỳ quặc
trong số lớn lớp người trên. Hởi ôi, chỉ có 55 ngày đêm đại bại, mà VN phải
chịu sống trong cơn ác mộng của xã nghĩa thiên đưòng, chẳng biết bao giờ mới
ngóc đầu lên như nhân loại, để thở hít không khí trong lành của xã hội người.
Thật sự không một người miền Nam VN nào muốn
có chiến tranh, bằng chứng cho thấy trong những ngày máu lửa tháng 4-1975, biết
bao nhiêu người có điều kiện và hoàn cảnh để chạy, nhưng vì họ quan niệm hết
chiến tranh rồi, thì chính quyền nào cũng vậy, chạy làm chi, sống ở đâu sao
bằng sống trên quê hương mình, có mắm tôm, cà pháo, rau muống, giá sống.. ăn
ngon hằng ngày. Cũng vì quan niệm sống hòa hợp như vậy, nên tất cả những người
ở lại, từ sĩ thứ, quan quân người cả nước nô nức đi học tập theo lệnh chính
quyền mới, để sau đó làm người mới, cùng nhau xây dựng lại đất nước như tâm
nguyện của mọi người.
Bởi vậy tất cả đã lọt vào bẫy rập của
VC. Nhưng Hà Nội lúc đó không dám công khai tàn sát người Miền Nam như Polpot,
nên dùng phương pháp tinh vi hơn bằng cách gạt quân dân VNCH vào tù học tập ,
để rồi chẳng bao giờ xét xử, hành hạ giết dần mòn những kẻ sa cơ thất thế, cũng
vì sự lừa đảo và bán đứng của đồng minh Mỹ và các cấp lãnh đạo. Dân chúng cũng
đâu có yên, của cải, vườn ruộng, nhà cửa bị cướp giựt, qua nhiều đợt cải tạo
công thương nghiệp, do đảng dựng đứng để cướp của giết người. Nhiều người,
trong số này không ít mẹ chiến sĩ, thương gia trí thức thân cộng, mất tiền, hối
hận, nên phẫn uất tự tử chết. Hầu hết sau khi đã trắng tay, còn bị đảng tống
khứ lên vùng kinh tế mới tận chốn rừng xanh, núi cao, khỉ ho cò gáy, ma thiêng
nước độc, để rồi cũng chết dần mòn vì kiệt sức bệnh tật tại các nông trường tập
thể.
Riêng những người may mắn hơn, còn bám
víu được ở thị thành hay nông thôn, số phận của họ cũng như gia đình và con
cái, suốt ba mươi bảy năm qua, vẫn bị phân biệt ‘ ngụy quân - ngụy quyền ‘, làm
hủy hoại tương lai của không biết bao nhiêu tài danh của đất nước, cũng chỉ vì
sự tàn ác dã man của những “ bên thắng cuộc “, qua lớp son hào nhoáng “ cách
mạng giải phóng “, mà mặt thật quá đỗi trân tráo, mỉa mai một cách vô liêm sĩ.
Bởi sống không nổi trong địa ngục trần gian,
nên hầu như cả nước kể luôn cái cột đèn nếu biết đi, cũng hồ hởi vượt biển vượt
biên đi tìm tự do, gây nên cơn hồng thủy biển đông, khiến cho hằng triệu người
phải chết thảm vì bảo tố và hải tặc Thái Lan. Tóm lại như từ thuở nào, chiến
tranh hay hận thù, nguyên nhân đều phát xuất từ VC. Những người dân hiền lành
có muốn không hận thù, đừng chống Cộng nhưng đâu có làm được vì hận thù vẫn cứ
từ trên trời rớt xuống, tháng lại ngày qua, đè nặng bờ vai cuộc đời, không tìm
cách vứt nó xuống, chẳng lẽ để nó đè chết người hay sao. Ðó là lý do người Việt
phải bằng đủ mọi cách tiêu diệt chế độ VC, để có cơ hội sống còn.
Trong dòng Việt Sử, từ ngày Vua Hùng
dựng nước cho tới nay, cũng đã có nhiều cuộc tương tàn đổ máu giữa anh em đồng
bào, như loạn Thập Nhị Sứ Quân thời Nhà Ngô, Nam Bắc Triều giữa Nhà Mạc và Vua
Lê-Chúa Trịnh, rồi Trịnh-Nguyễn-Tây Sơn phân tranh, cuối cùng là cuộc chiến
Quốc Cộng từ 1945- ?. Nhưng chiến tranh nào rồi cũng kết thúc, người Việt hai
miền cũng giống như tiền nhân thuở trước, vì tình đồng bào đồng nước, đồng
chung máu đỏ da vàng, mà có thể XÓA BỎ HẬN THÙ. Nhưng đối với đảng cọng sản
quốc tế đang thống trị VN, thì miên viễn người Việt sẽ không bao giờ hòa hợp,
hòa giải khi đất nước vẫn còn nghèo đói khổ đau, bị bất công đối xử, cướp bốc
tài sản, hủy hoại tư cách con người.. trong cái gọi là thiên đàng xã hôi chủ
nghĩa, từ ấy cho tới nay vẫn không bao giờ thay đổi.
Mới đây ký giả Nhật tên Yoshigata
Yushi, đã tới VN trong ngày đảng ăn mừng chiến thắng 30-41975, để tìm hiểu về
số phận của những thương phế binh VNCH tại Nam VN. Thì ra đừng nghe những gì
đảng nói như hãy quên quá khứ, đoàn kết lại để xây dựng đất nước, mà hãy về
nhìn những người thương phế binh VNCH, sau ba mươi bảy năm ngưng chiến, vẫn là
nạn nhân đang bị Hà Nội khinh bỉ, ngược đãi để trả thù:
Sau đó, người ký giả trên kết luận là
Chiến Tranh tại VN thực sự vẫn chưa kết thúc. Do trên người Việt khắp nơi vẫn
phải tiếp tục đấu tranh để dành lại quyền sống và quyền làm người, chứ không
phải vì chống cộng sắt máu, mà người Việt không chịu xóa bỏ hận thù hay hòa hợp
hòa giải với Việt Cộng.
Bổng thấy thương vô cùng những người
lính VNCH, tuy bị đời chửi rủa là đánh giặc mướn cho Mỹ, nhưng suốt thời gian
1955-1975, ngư phủ VN từ Cửa Việt vào tới Hà Tiên, ngày ngày giăng câu thả
lưới, bạn với gíó mát trăng thanh, mà không sợ một kẻ thù nào kể cả VC. Than ôi
thời oanh liệt nay còn đâu, từ khi tập đoàn CSVN trở thành “ bên thắng cuộc “,
chẳng bao giờ dám công khai giữ nước để chống lại kẻ thù Trung Công, đã và đang
chiếm dần đất đai và biển đảo của VN.
Từ
Xóm Cồn Hạ Uy Di
tháng
tư 2016
MƯỜNG
GIANG
No comments:
Post a Comment